THƠ NGUYỄN MINH
NỮU
TƯỞNG
CHỈ MƯA THÔI
Mới đầu tưởng chỉ mưa thôi
Ai ngờ bão nổi một thời truân chuyên
Hai ta kẻ trốn người tìm
Vui chung thì ít buồn riêng lại nhiều
Nói sao cho hết tịch liêu
Nửa khuya nhìn bóng trăng treo bồi hồi
Mới đầu tưởng chỉ quen thôi
Ai ngờ nhiệp chướng kéo đời trăm năm
Đôi ta chẳng biết ai lầm
Nhưng trăn trở cả hai nằm không yên
Nhớ thì nhớ suốt ngày đêm
Càng thương tưởng lại càng thêm ngậm ngùi
Mới đầu tưởng chỉ vui thôi
Ai ngờ buồn đến rã
rời thịt da
Cám ơn kẻ bỏ đi xa
Cho ta biết vị muối pha trong lòng.
Ở đây thừa cái lạnh lùng
Thế mà nhớ kẻ nghìn trùng lại thương
Thương sao cho được mà thương.
HÁT CHO NHỮNG KẺ YÊU NHAU
Hình như giữa trời mưa giông,
Hình như em đến trong vô cùng.
Đúng không người nữ hoa rơi từng nhịp vui,
Và em hay gió trên lưng trời.
Hay em từ tiền kiếp đến đây chung vui cùng
người.
Ta rơi từng giòng nước mắt xanh khóc trong tình
say.
Mưa bay bay một sớm mai,
Và em theo với mưa rơi tới,
Xa xót như từ lâu, chết trong hằng triệu kiếp,
Kín sâu tình ngàn sau.
Hình như giữa trời mưa sương,
Hình như anh đến trong vô thường.
Áo anh mầu trắng mây hay là hạt sương,
Mà trong nhung nhớ em mơ hoài.
Anh như ngàn tình khúc viết muôn năm chưa
thành lời.
Em bơi hoài giòng máu nóng yêu đến bao giờ
thôi.
Anh hay đâu tự chính anh,
Cùng em đi tới hư vô tím,
Nơi có trăm bài thơ thoát thai từ hạt đắng,
Dấu trong tình ngàn sau.
PHƯỢNG XƯA
Đêm mơ màng tình yêu muôn trùng,
Trong đêm này mùa hoa bay.
Em như mầu hồng trong thương nhớ,
Nhớ bóng ai hồng giữa cơn tình mong.
Đêm mơ màng gợi thoáng nhớ mong manh,
Ai xui ơ - hờ tình ta trông ta chờ.
Nhớ đến ngày nào, bên em một chiều,
Khuất tăm người xưa, viết cung đàn thương.
Trong vui buồn đời ta ai ngờ,
Em đi vào nào hay đâu.
Ta không còn là tên phiêu lãng,
Đã khóc trong chiều giữa khi hồng rơi,
Em xa rồi gợi mãi mãi trong ta,
Trong cơn say tình, tình ơi xa xa rồi,
Khúc hát ngày nào, xa xôi một chiều
Nhớ em ngày xưa, nhớ cung đàn thương.
NGÁT
THƠM KÝ ỨC.
Nhớ rất nhớ, nhớ từng góc phố
Từng đoạn đời bỏ lỡ quên đi
Ước gì tôi tìm được lối quay về
Hôn âu yếm những gì tôi đã mất.
Từng góc phố ngát thơm từng ký ức.
Mỗi mặt người đăm đắm một riêng tư
Tôi thả tôi về những lối tôi xưa
Không dấu diếm những điều thầm thú vị.
Nếu truyền thuyết còn lắm điều kỳ bí
Thì tình người thường lúc có đơm hoa
Bằng hữu tôi ơi, thầm lắng sâu xa
Xin đến cùng với tôi thời quá khứ.
Bắt đầu từ mái trường cũ ấu thơ
Nơi vỡ lòng ráp vần Cha, vần Mẹ
Tan trường về, đăm đắm cánh diều xa
Sách tập đọc vẽ toàn hoa với lá.
Hoa vẫn nở, đời vấp ngã đôi lần
Đường vào đời trùng lấp những phong ba
Khi biết yêu người, cùng lúc biết phôi pha
Tha thiết của một thời vào nỗi nhớ.
Thương lắm đó khoảng trời xanh bất biến
Giữa đổi thay dâu biển của lòng tôi
Áo lính thay rồi, áo thợ cũng thôi
Còn trong vắt cả một thời niên thiếu
Từng góc phố ngát thơm chiều xuống thấp
Áo học trò hòa nhập ước mơ xanh
Hoa với lá trên đầu nhành lộng gió
Và vô cùng một góc phố riêng tôi.........
Và thơm lừng một nỗi nhớ khôn nguôi
LÁ XANH ĐỜI
Ngày phôi thai trên nôi,
tiếng khóc chưa quen nụ cười.
Chọn sóng cuốn xa khơi,
cho vừa đất nước buồn vui.
Chìm tương lai muôn nơi,
trốn lánh rong chơi tình đời.
Trọn kiếp sống trôi mau,
như giòng nước lũ chưa thôi.
Ta bóng tối che muôn đời,
khi ánh sáng đem dâng người
mùa nắng úa trên nương đồi,
tàn nước mắt tinh khôi.
Ta trái chín trên cây tàn,
khi gió cuốn trôi qua ngàn,
về núi đá che thân người,
muộn phiền đen dáng đời.
Tìm yêu thương cho mây,
bóng mát mây quên đường về.
Tìm tiếc nuối cho trăng,
trăng còn say những tỉnh mê.
Tìm ai bên kia sông,
chín suối thong dong ngựa hồng.
Tìm ước muốn vỡ tan,
cho hồn bọt sóng hư vô.
Nguyễn
Minh Nữu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét