VỀ LẠI SAIGON SAU 20 NĂM.
Ta đã về đây lòng
Đại Lộ
Thênh thang mà dạ
chắt chiu buồn
Đăm đăm đôi mắt
người thiên cổ
Vẫn dõi theo ta tới
ngọn nguồn
Thoáng thế hai
mươi năm khốn khổ
Mắt lệ ai, mà mưa
vẫn tuôn
Cây đứng sao hiu hắt
một mình
Lá rơi từng cặp lá
song sinh
Ta về đứng ngẩn
soi gương nước
Thấy bóng trăng
che nhạt bóng mình
Buồn quá tay nâng
ly rượu đắng
Gọi người phiêu
lãng kiếp nhân sinh
Hành trang chỉ có
vài trang giấy
Hồn Đường thi vọng
rất hoang mang
Lưng nghe đã mỏi
mòn sông núi
Chiêu niệm người
đưa bóng hạc vàng
Về đây lòng vẫn
ngoài biên tái
Đốt nén hương
thương chuyện lỡ làng
Ta đã về đây vuông
chiếu cũ
Thù tạc dường như
thiếu mấy người
Ngâm lại câu thơ
tình đắm đuối
Bật cười như chuyện
tiếu lâm thôi
Thả xuống giữa bàn
hoa giống lạ
Chờ xem năm tới sẽ
đâm chồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét