Tưởng Chỉ Mưa Thôi
Mới đầu tưởng chỉ
mưa thôi
Ai ngờ bão nổi một
thời oan khiên
Đôi ta kẻ trốn người
tìm
Vui chung thì ít
buồn riêng lại nhiều
Khóc sao cho hết tịch
liêu
Nửa khuya nhìn ánh
trăng treo bồi hồi
Mới đầu tưởng chỉ
quen thôi
Ai ngờ nghiệp chướng
kéo đời trăm năm
Chẳng ai biết được
ai lầm
Nhưng trăn trở cả
hai nằm không yên
Nhớ thì nhớ suốt
ngày đêm
Càng thương tưởng
lại càng thêm ngậm ngùi
Mới đầu tưởng chỉ
vui thôi
Ai ngờ buồn đến đến
rã rời thịt da
Cám ơn kẻ bỏ đi xa
Cho ta biết vị muối
pha trong lòng
Ở đây thừa cái lạnh
lùng
Thế mà nhớ kẻ
nghìn trùng …lại thương
…
Thương sao cho được
mà thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét